Cựu học sinh Trần Hưng Đạo

Cựu học sinh Trần Hưng Đạo

Các bài gần đây

Thanh xuân xin gửi lại nơi này

Thay lời những người con khóa 25 của Chuyên Trần,

Sài Gòn một chiều đông, chợt nắng, chợt mưa, có những hồi ức chợt ùa về…

“Ngày hôm qua theo dòng thời gian trôi

những yêu thương giờ chỉ còn dĩ vãng.

Ngày hôm qua, ngày hôm qua ở lại

thổn thức lòng tôi, một sớm mai…”

Thời Gian Học Trò – Khuyết danh

Trường THPT Chuyên Trần Hưng Đạo – một cái tên đầy tự hào đối với bao thế hệ học trò nơi đây. Ngôi trường kiêu hãnh mang tên vị danh nhân Trần Hưng Đạo, nơi mà những người thầy, người trò không ngừng nỗ lực để mang lại những thành tích đầy tự hào không chỉ về học tập mà còn về phong trào. Học sinh Chuyên Trần chẳng ngại cái khắc nghiệt của nắng gió Bình Thuận, chỉ sợ những lần “làm hết hơi” với bài kiểm tra chuyên đề. Nhưng luôn luôn “chơi hết nấc” ở mọi hoạt động văn hoá – thể thao, sẵn sàng “quậy đục nước” ở bất kỳ ao làng nào.

Thời gian vội vã trôi, cho dù những kỷ niệm đang dần phai theo năm tháng, nhưng từ sâu thẳm trái tim mỗi người con Chuyên Trần, ba năm ký ức tại nơi này luôn được cất giữ cẩn thận. Bởi lẽ, đây là khoảng thời gian tươi đẹp nhất đời học sinh, là đoạn hồi ức khó quên nhất của tuổi trẻ, và vì sau này ta sẽ chẳng thể lại có được những ngày như thế. Ngày tháng ấy chúng ta vô tư, thoải mái, có khi vui đùa, có khi hờn dỗi lũ bạn, lúc lại quay cuồng cùng những kiến thức bữa nhớ, bữa quên. Ta mang trong mình ngọn lửa nhiệt huyết cứ thế bước tiếp hành trình tuổi trẻ, không ngại trải nghiệm những thứ mới lạ, để sau những lần vấp ngã, ta biết cách đứng lên. Ta nghĩ mình đã lớn, phải chăng là khi ta bất giác nhận ra sự đổi thay của cảm xúc, ta biết được cái thứ tình cảm ngô nghê nhưng chân thành, cũng là lúc ta bắt đầu có những mong ước, kỳ vọng về thế giới rộng lớn mà mình sắp bước vào. Đến khi nhận ra mình đang trải qua những ngày tháng cuối cùng của cấp ba, thì cũng là lúc tận sâu trong đáy lòng hiện lên những nuối tiếc không thể nói thành lời.

Những người con thuộc năm đào tạo thứ 25 của Chuyên Trần giờ đây đã là những cô cậu sinh viên năm ba, trải qua hơn hai năm bước đi trên con đường mà mình lựa chọn, chẳng ai giống ai. Ai cũng mải mê theo đuổi những mục tiêu của riêng mình, để rồi bị cuốn vào vòng xoáy của deadline cùng vô vàn mối bận tâm tuổi hai mươi. Có đôi lúc thoát khỏi cuồng quay của cuộc sống, dừng chân nghỉ ngơi, trong tiềm thức bỗng hiện lên thước phim thanh xuân đang nhẹ nhàng tua chậm lại, những xúc cảm cũng theo đó mà ùa về…

Nhớ tà áo dài trắng, bộ âu phục xanh lá đặc trưng

Nhớ hàng cây, ghế đá, và cả những bồn hoa các lớp thi đua trồng

Nhớ ô cửa sổ, lớp học, nét phấn trắng trên bảng đen

Nhớ những lần đi học sát giờ, những lần vội vã ra về nơi nhà xe đông đúc

Nhớ những khi trang trí lớp học, tập văn nghệ, “quẩy” cùng nhau

Nhớ những hôm trời mưa, nơi hành lang nhộn nhịp những chiếc áo mưa sắc màu

Nhớ những lúc kiểm tra trộm nhìn bài nhau

Nhớ giọng nói thầy cô…

Nhớ chúng bạn…

Nhớ Chuyên Trần!

Tất cả những điều ấy, giờ đây đã trở thành hồi ức đẹp của tuổi thanh xuân.

Xin được giữ cho mình một phần kỷ niệm…

Phần còn lại xin gửi tại Chuyên Trần, để mỗi khi được nhìn thấy hình ảnh ngôi trường thân thương, khi nhắc về bộ đồng phục màu xanh ve quen thuộc, khi từng nỗi nhớ tràn về, ta lại được đắm mình trong dòng chảy ký ức ấy thêm một lần nữa…

Cảm ơn, vì tất cả! Mãi thương!