Thời gian qua kẽ tay
Làm khô những chiếc lá
Kỉ niệm trong tôi
Rơi như tiếng sỏi
Trong lòng giếng cạn
Riêng những câu thơ còn xanh
Riêng những bài hát còn xanh,
…
(Theo Văn Cao, Cuộc đời và tác phẩm, NXB Văn học, 1996, tr.80)
Vâng! Một bông hoa đẹp rồi sẽ có lúc tàn. Chiếc lá xanh rồi có ngày héo úa. Theo quy luật nghiệt ngã, thời gian mãi chảy trôi. Con người ta sẽ không mãi thanh xuân và một ngày nào đó cũng lãng quên những kỉ niệm đã xa dù cho ta muốn nhớ. Thế nhưng, đối với những đứa con Chuyên Trần của 30 năm về trước, những kí ức xanh trong ta chưa bao giờ yên giấc. Có lẽ, khi đủ yêu thương, những giá trị tinh thần sẽ mãi là bất tử. Đúng vậy! K1 chúng ta với chuyên Trần 30 năm đã đong đầy trăn trở. Thay vì chúng mình giấu nó trong góc nhỏ trái tim để ấp iu và nhung nhớ. Thì nhà mình ơi! giờ hãy để nó ở đây, trên trang web này để mỗi chúng ta cùng trân trọng và sẻ chia các bạn nhé!
Viết văn vẻ cũng được, không văn vẻ cũng chẳng sao. Những tấm hình lộng lẫy cũng được; đen đúa, quê mùa cũng chẳng sao. Tất cả đều hay, đều đẹp vì kỉ niệm chúng ta đẹp, tấm lòng chúng ta đẹp và tình cảm gia đình ta ấm áp. Hãy ghi lại tất cả lời của trái tim về thầy cô, bè bạn, mái trường, kỉ niệm,…và cả những nuối tiếc của một thời đã qua. Mỗi tiếng lòng của K1 để ở đây đều vô cùng đáng trân quý. Hãy lật lại từng trang kí ức để bọn mình cùng buồn, cùng vui. Mai kia, khi tuổi đời của chúng ta bằng tuổi đời của thầy cô bây giờ, ghé lại ” nơi đây”, đọc lại tâm tư và cùng hoài niệm. Sẽ tìm thấy yêu thương!
Nguyễn Phượng